Một người anh, một người thầy, một cấp
chỉ huy mẫu mực của Hải Quân VNCH.
Nhân ngày sinh nhật của anh
20/6/1935 cũng là ngay sinh nhật của tôi nhưng sau 8 năm 20/6/1943, tôi muốn gởi
bài này đến chị Vân người vợ của anh với lời nhắn đến chị và gia đình, đến những
người thương yêu anh: Anh không cô đơn, anh luôn sống trong lòng chúng tôi.
Đã từ lâu tôi có một ấp ủ viết vế ông Hoàng Cơ Minh
như một người anh, một người thầy, một cấp chỉ huy mẫu mực mà tôi có cái duyên được làm việc với ông những 3 lần trong suốt
mười một năm trong Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà, cả ba lần ấy đều do sự đề nghị của ông.
- Lần thứ nhất năm 1968
Tháng 12/1968 tôi đang lênh đênh trên HQ 617 với cấp bậc Trung Uý hạm phó tại cửa Việt mùa
gió Đông Bắc với sóng lớn và gió lạnh thì nhận được công điện từ BTL / HQ Sài gòn kêu về trình diện BTL/HQ/phòng tổng quản trị để đi
học Chiến Tranh Chính Trị tại trường Đại Học CTCT Đà lạt. Tôi rất ngạc nghiên vì mình chưa bao giờ làm đơn hay có ý định về việc này tuy nhiên vào những ngày này tại vùng
biển động gió Đông Bắc lạnh giá mà có dịp bay về Sai Gòn thì quả thật .....không thể từ chối được, thế là tôi xin phép Hạm trưởng rời tầu khi
tầu về nghỉ bến Tiên Sa tại Đà Nẵng. Với bản công điện của BTL/HQ tôi ra phi trường
quân sự lấy
chuyến bay của Hải Quân
Mỹ mà chúng tôi thường gọi là AIR Navy về Saigon, ngủ một đêm yên bình trên nệm
ấm không thấy lắc lư con tầu đi và tiếng ù ù của máy tầu, sáng hôm sau cầm bản
copy bức công điện lên lầu 2 BTL/HQ/phòng TQT để " khiếu nại " về việc
này thí được Tr/Tá Thì cho biết Tr/Tá Hoàng cơ Minh Tham Mưu Phó CTCT /BTL đề
nghị anh, tôi xúc động vì ông là người tôi hằng hâm mộ và cảm phục qua nhiều
tin tức nói về ông từ ngày tôi ra trường. Gặp ông tôi lai thấy ông vồn vã ân cần
và thân mật như một ông anh trong gia đinh đang lo cho cậu em ghi danh vào Đại
Học chọn nghề cho tương lai khi vừa thi đỗ tú tài 2, sự ân cân vồn vã làm tôi
xúc động. Ông quả thật lả một ông anh cả
trong gia đình mình thật rồi! Thế là hai hôm sau tôi trở lại BTL/HQ/phòng TQT lấy
vé máy bay AirVN đi Đà Lạt để trình diên trường Đại Học CTCT. Trường nằm trên một
ngọn đồi không xa khu trung tâm chợ Hoà Bình là mấy, lúc này CHT trường là Phó Đề
Đốc Lâm Nguơn Tánh, có lẽ ông cũng giống tôi, Hải Quân mà thích lên núi nghỉ
mát. Thủ tục trình diện xong ông mời tôi ngồi rồi phàn nàn là ông xin hải quân
cho 5 khoá sinh thế mà chỉ gởi được một và cho biết tôi là SQ/HQ đầu tiên được
vào ngành CTCT chính quy tại trường qua chương trinh căn bản. Quả thật Hải Quân
từ năm 1969 đã rất thiếu SQHQ cho sự bành trướng quân đôi trong kế hoạch Việt Nam hoá chiến
tranh. Ba tháng trôi qua rồi ngày ra trường cũng đến, trong bức hình chụp khoá
7/CB/CTCT chỉ có mình tôi với bộ tiểu lễ HQ mầu trắng từ đầu đến chân, bị các bạn
đồng khoá từ các quân binh chủng khác như nhảy dù, bộ binh, không quân,quân y
...... theo lệnh anh trưởng khoá, sau khi xin phép chi huy trường, chộp ngay lấy
tôi SQ HQ duy nhất làm vật tế thần khiêng ra bể nước sân trường liệng vào. Tôi được
bơi lặn trong một ngày thật vui. Buổi chiều hôm đó tôi ra nhà ga Đalat đi xe
bus đến phi trường Liên Khương bay về Saigon.
3/1969 – 12/1969 tại phòng chính huấn khối CTCT/BTL/HQ Sai Gòn.
Lúc này tôi được thường xuyên gặp
ông được trao đổi tài liệu phong thái làm việc quan niêm và phong cách đổi mới
của ngành CTCT mà từ trước chỉ nặng sự trình diễn hình thức qua nhưng buổi thuyết
trình khô khan mà phải đi sau vào tâm tư của binh sĩ, nêu rõ cuộc chiến tự vệ của
chúng ta là cuộc chiến chống lại sự xâm lăng cua CS miền Bắc. Họ đã vi phạm
hoàn toàn hiệp định Genève 1954 chia VN làm hai miền hai chế độ cùng nhau xây dựng
ngày thống nhất bằng một cuộc bầu cử có giám sát Quốc Tế chứ không dùng vũ lực
với chiêu bài chống Mỹ giải phóng miền Nam, trong khi CS Bắc Việt đã lập lên
MTGP miền Nam năm 1960 và thực sự Mỹ gởi quân tham chiến vào VN năm1966 . Ông
thường nhắc nhở cán bô CT phải nắm vững lập luận đó để khai triển mọi sinh hoạt
bài vở tài liệu ......Trong khi đó phần lơn các đơn vị chi coi ngành CTCT là những buổi văn nghệ tiệc
tùng sân khấu ca sĩ nhảy múa ........các phần này chỉ là phụ mà thôi.
Suốt thời gian làm việc tai BTL/HQ
tôi thấy ông trăn trở băn khoăn trong khi dường như phần lớn những người khác
nhìn ông như một người mơ mộng lý tưởng, vì thế mỗi lần đi họp ông trở nên lạc
lõng với cách ăn mặc bình dị, quân trang phát sao ông mặc vậy, đôi lúc bộ quần
áo làm việc của HQ mầu xám áo mầu thì đậm quần thì lợt. Với tập hồ sơ kẹp nách
ông bước vào CLB /HQ cuối đường Cường Để
trong khi đó các sĩ quan khác với quần áo 4 túi may ngoài tiệm Thích Phú, một
tiêm may quân trang HQ nổi tiếng từ thời
xưa. Có lần tôi được đi cùng ông vào CLB/HQ gặp tư lệnh HQ, ông bị hỏi sao áo
và quần lại khác mầu thì ông trả lời quân trang HQ phát sao tôi mặc vậy mà, chuyện
là như thế. Trong mắt đa số ông là một hiện tượng, trong mắt tôi ông là hiện
thân của sự giản dị gần gũi thực tế không cái gì phải che giấu ngụy trang khoe khoang.
Cứ thế tôi đã học được từ ông sự giản dị như một ông thầy trung thực thẳng thắng bình dị và lúc nao cũng tự tin ở
chính mình, không vì lời khen chê mà phải thay đổi bản ngã của mình.
Lần làm việc tại BTL/HQ thời gian
trôi đi đến gần cuối năm 1969 tôi phải trở về tầu với chức vụ hạm phó Giang
pháo hạm HQ 329 nhiệm vụ cùng HQ330 với 2 trợ chiến hạm HQ 225 và HQ 226 thuộc
BTL/Ham đội cùng lực lượng các Giang đoàn
thuộc HQ Vùng 4 sông ngòi tiến vào Cam Bốt từ hai nhánh Tiền và Hậu Giang qua cửa
khẩu Tân Châu yểm trợ cho thủy quan lục
chiên tiến vào Cam Bốt giải cứu người Việt bị nạn Cáp duồn và lật đổ Sihanouk.
Chiến hạm của tôi thường trực tại giữa dòng Cửu Long trên bến phà Lích lương
làm trung tâm hành quân cua Hải Quân sông ngòi và thủy quan lục chiến trên bộ.
Cũng trên dòng sông này tôi được thăng chức Đai Uý trong chiến dịch này. Gần cuối
năm 1970 tầu trở về Sai gòn nghỉ bến và vào HQ công xưởng sửa chữa tiểu kỳ, đây
là lúc nghỉ ngơi thoải mái nhất cửa thủy thủ đoàn làm việc theo giờ hành chánh
ngoài giờ hành chánh chỉ còn phân đội trực 1/3 quân số ở lại tàu canh gác. Là hạm
phó, tôi trở thành SQ nội vụ chia cắt công việc mỗi ngày giao cho thượng sĩ quản
nội trưởng thi hành rồi đủng đỉnh đi bờ.
Có rất nhiều chỗ phải đi, bạn bè cũ, mới ,cùng khoá ......lẽ tất nhiên là cả những
bạn gái xa lắc hoặc mới quen, thật là thú vị cho đời thủy thủ là lúc này đây.
Con tầu thì được trang điểm lại như sửa sắc đẹp của các cô gái còn Thuỷ thủ đoàn
làm ấm lại nhưng mối tinh cũ mà lâu nay bỏ quên hoặc không có dịp gặp thường
xuyên trong đó có tôi, đó là lẽ tự nhiên thôi .
- Lần thứ 2
Một buổi sáng thứ hai vào tầu làm việc
đọc các công điện nhận được. Một công điện làm tôi ngỡ ngành, chỉ thị cho tôi
trình diện BTL/HQ/phòng quân huấn lên đường đi Nha trang tai TTHL/HQ trường
SQHQ làm giám khảo (hỏi vấn đáp ) môn vận chuyển thực hành tại cơ xưởng Cầu Đá
Nha trang cho việc ra trường khoá 19 HQ. Đây gần như một dịp nghỉ mát tại quê
nhà vì trước khi vào hải quân tôi vốn là dân Nha trang học tai trường Võ tánh
và từ trường này tôi đã quen một người con gái mà hiên nay nàng và gia đinh đang
ở Saigon, hiên nàng đang làm trong ngân hang Việt Nam Thương Tín vừa gặp lại. Để
nhớ lại nhiều kỉ niệm xưa không gì bằng trở lại Nha Trang và có dịp kiếm quà cho nàng. Thế là
tôi lên BTL /khối quân huấn nhận sư vụ lệnh và được biết chính chánh chủ khảo
tuyển các si quan khoá 19 HQ là HQ Trung Tá Hoàng cơ Minh, đồng thời cũng là chủ
tịch hội đông giám khảo ra trường của khoá 19 SQHQ.
Đến Nha Trang vào buổi trưa nắng thật
đẹp , gió mát, biển trong xanh tôi trở về ngôi trường xưa trình diên chánh chủ
khảo Hoàng cơ Minh. Tại phòng họp khu sĩ quan vào buổi chiều đó chủ tịch Hoang
cơ Minh phát cho toàn ban giám khảo một bản chương trình làm việc rất chi tiết
rõ ràng và bắt đầu ngày mốt tiến hành.
Hoá ra ông đã đến đây cả tuần trước và soạn thảo toàn bộ công việc cho từng ban
thi hành rất chi tiết mạch lạc.Tôi thuộc ban vấn đáp và thực hành vận chuyên tại
hải cảng Cầu Đá Nha Trang một thượng sĩ trưởng kho vật Liêu Hải Quân phụ tá đưa
tôi đi khiểm tra trước các phương tiên sẵn sàng để tiến hành sau khi các khoá
sinh hoàn tất thi viết. Vào buổi chiều tôi có dịp đi lại những con đường kỉ niệm
xưa thật thoải mái đêm về lại được nghe tiếng sóng biển dạt dào bên tai thật là
thú vị. Rồi mọi việc cũng hoàn tất, buổi họp cuối cùng được triệu tập, chánh chủ
khảo Hoang cơ Minh cám ơn mọi người va chính thức ký biên bản kết quả chấm thi
cho khoá 19HQ trao lại cho chỉ huy trưởng quân trường Hải quân Nha Trang. Ban
giám khao đươc BTL/HQ gởi đến chấm dứt nhiệm vụ và giải tán. Trong suốt thời
gian làm việc vơi ông quả thật ông đã thể hiện là một sĩ quan tham mưu ưu hạng
làm chung tôi khâm phục chúng tôi tuần tự rời Nha trang về đơn vi vài ngày sau đó.
Trở về Sai gon với con tầu tu bổ và
làm đẹp còn mình cũng phải ổn với món quà và câu chuyên về Nha trang, tôi đến với
vợ tôi bây giờ bằng đám cưới ngày 14/2/1971 sau này đến Mỹ tôi mới biết đó là
ngày Valentine's Day. Đám cưới mới vừa xong thì nhận được lệnh thuyên chuyển...
- Lần thứ 3 BTL/LL/Thuỷ Bộ 211
Lấy nhau xong rồi đi, tôi chợt nhớ đến
câu thơ này và cầm cái lệnh lên BTL/HQ/Phòng Tổng quản trị hỏi xem nhiệm kỳ đi
biển của tôi chưa đủ 2 năm sao lại lên bờ sớm thế ? ! Thì được trả lời Trung Tá
Hoàng cơ Minh TL phó LLTB 211 xin cậu về làm trưởng khối CTCT của BTL lực lượng
đó, chuẩn bị hành trang trong 2 ngày cuối tuần sáng thứ hai tôi đến bến xe đò đi
Mỹ Tho buổi trưa thứ hai ghé quán ăn trước cổng căn cứ làm một tô hủ tíu mỹ tho
rồi vào căn cứ lấy bus của căn cứ đến bộ tư lệnh lực lượng thủy bộ 211 nằm bên
bờ một cái hồ nhân tạo được đào để tầu và các chiến đĩnh của Hải Quân Mỹ Việt từ
dòng tiền Giang vào nghỉ bến sửa chữa tiếp liệu....... chỉ huy trưởng căn cứ là
Thiếu Tướng Nguyễn khoa Nam tư lệnh sư đoàn 7 bô binh vị tướng độc thân rất chuẩn
mực lúc nào cũng đội nón sắt yêu lính thương lính như anh em ruột thịt. Trong căn
cứ này gồm 3 bộ chỉ huy HQ hoa kỳ lục lượng PCF trên sông , sư đoàn 7 bộ binh
và LL thủy bộ HQVN tư lệnh lúc đó là HQ Đại Tá Nguyễn văn Thông nguyên là tư lệnh
HQ vung 1 duyên hải ở Đà Nẵng chuyển vào để thành lập các Giang đoàn thủy bộ của
Mỹ chuyển giao . Bộ tư lênh là những dẫy nhà gỗ tiền chế chung quanh được xép
bao cát cao trên đầu ngươi chống pháo kích. Khu sĩ quan là dẫy nhà 2 tầng, tầng
trên vắng lạnh không ai ở tầng dưới gồm khoảng trên 20 phòng chỉ có 3 phòng được
sử dụng phòng đầu trung tá Lạng k7 HQ tham mưu trưởng, cách 5 căn trống là
phòng tôi chọn gần cửa ra vào của dẫy
nhà, căn cuối nhiÌn ra bờ hồ Đại uý Hoàng cùng khoá, trưởng khối tiếp vận đã đến
đây từ trước. Sáng hôm sau tôi trình diên TL Phó Hoàng Cơ Minh trước, ông thân
thiện ân cần như ông anh trong nhà căn dặn tôi khoan đề ra mọi kế hoạch với tư
lênh bay giờ và chỉ xin ông cho đi theo ông đến các đơn vị Giang đoàn, căn cứ, đóng rải rác như Cà mâu, Rạch sỏi ,Năm
căn, Dẻo rô.......những địa danh lạ hoắc
tôi chưa từng biết đến bao giờ ,nhìn tôi
bối rồi ,lo âu ông ôn tồn, vồn vã ,nói sau 3 tháng về đây tôi sẽ cho cậu kế hoạch
chắc chắn đai tá tư lệnh sẽ không thể không chấp nhận được vì tôi biết ông tư lệnh
không quan tâm lắm về hoạt động của cái ngành này ! Trong bao nhiêu năm ông vẫn
để một chuẩn uý bộ binh biệt phái ngồi ở
căn cứ mỗi tháng sao lai cái báo cáo của tháng trước đổi các con số rồi cho ông
ký tên và gởi đi thế là xong . Gần buổi trưa tôi được chánh văn phòng tư lệnh đưa
vào trình diên, quả thật ông tư lệnh nghiêng cái đầu nhìn tôi như một vật lạ
lùng rồi với giọng nói gần gần như mỉa mai : " một Đại Uý cơ à ? Ở đây
lính nó khổ lắm hãy làm cho nó sướng đi " ông ưỡn người ra ghế như mỏi mệt
lắm ! Tôi xin phép tư lệnh thưa lại như anh Minh căn dặn , ông bật người ngồi
thẳng dậy tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên
nói " ngon thế à ! Được thôi ". Ông gật gù cái đầu gân như liền với
cái vai của ông và cho phép tôi lui, cũng chẳng có cái bắt tay làm như tôi là kẻ
xa lạ. Rời phòng tư lệnh tôi hiểu anh Minh chắc lúc trình diện ông ngày đến đây
cũng nhận được sự tiếp đón như vậy, tôi thương anh quá ! Về sau khi nghe nhiều
người kể về anh ,sau khi hoàn tất khoá chỉ huy tham mưu cao cấp ở Hoa kỳ về nước
ngày thứ năm ,ngày thứ sáu anh trình diên BTL /HQ nhận lệnh thuyên chuyển đơn vị
mới là LL Thuỷ bộ 211 tại Đồng Tâm, thì ngay thứ sáu anh lên đường xuống Mỹ Tho
để buổi chiều thứ sáu trình diện tư lệnh, bỏ hai ngày nghỉ cuối tuần với gia đình
dù đã xa nhà hàng mấy tháng du học tại Mỹ. Quả thực anh có những quyết đinh
khác người không ai làm được.
Hai tháng trôi qua tôi được đi theo
lúc thì với anh lúc thì với tư lệnh tôi thấy một cay đắng người ta chỉ đánh giá
kết quả là tổng số xác chết,vũ khí.....của địch được tịch thu mà quyên đi sự tổn
thất tinh thần trong binh sĩ của mình . Tiếp xúc với các sq và binh sĩ phần lớn
đều mang một tâm trạng ngao ngán mệt mỏi , họ đến đây đơn vị tác chiến thực sự
của Hải Quân trong kinh lạch rừng U Minh như một sự lưu đầy, trưng phạt, lúc
nào cũng mơ ước được thuyên chuyển đi khỏi đây ,một số có gia đinh được sống tại
cư xá HQ tại Đồng Tâm có một trường tiểu học một traòm y tế bên cạch còn phần lớn
độc thân, cha mẹ ông bà thân nhân ở rải rắc vùng đồng bằng sông cửu Long và miền trung xa xôi .Sự lo âu của họ khi một
biến cố sẩy đến cho chính họ hay bạn hữu của là chính đáng ,chỉ trong gần hai
tháng tôi và anh Minh đã hoàn tất cả một chương trình bao gồm :
-Trại gia binh HQ ,trường tiểu học, trạm y tế ,căn cứ hải quan Đồng
Tâm......tất cả phải được trùng tu sạch sẽ vệ sinh.
-Các quy chế đi phép phương tiện đi chuyển từ vùng hoạt động với hậu cứ
hoặc đi chuyển về quê nghỉ phép được quy định và phổ biến cho toàn đơn vị.
-Quỹ tương trợ được thành lập từ các đơn vị ( hoàn toàn tự nguyện ) để
giúp đỡ cấp bách ngay cho thân nhân binh sĩ có phương tiện đi chuyển đến thăm
binh sĩ bị thương hay tử thương trước khi các thủ tục hành chánh hoàn tất.
-Các buổi sinh hoạt CT tại đơn vị không phải là nhưng bài đọc khô khan
mà là một buổi sinh hoạt thân mật của chỉ huy trưởng với nhân viên với sự điều hợp của Sq /CTCT đơn
vị, không nhất thiết hàng tuần hoặc hàng tháng mà tuỳ vào hoạt động của đơn vị,
không nhất thiết phải là một hội trường với cờ hoa biểu ngữ bàn chủ tọa, có thể
là một cầu tầu chụm lại an toàn, có thể là một bờ kinh an toàn......bất cứ lúc
nào và ở đâu CHT và SQ CTCT thấy thích hợp la tiến hành ngay. Đây là phong cách
cho các đơn vị tác chiến, một cây đàn guitar một cây sáo một giọng ca một bài
thơ.........được ngâm lên đúng tâm tư của người linh xa nhà vơi lời hỏi han
thân mật của cấp chỉ huy đến binh sĩ của mình thì quả thật hơn hẳn những bài đọc
CT khô khan kéo dai hàng giờ được ghi trong các bản báo cáo gởi về BTL/HQ/khối
CTCT hàng tháng.
Anh Minh đã làm như thế vơi các đơn
vị anh đưa tôi đi thăm để vừa huấn luyện
tôi vừa thổi vào một luồng không khí mới
cho sinh hoạt CTCT đơn vị .
Anh đưa tôi đi xa hơn nữa , huấn luyện tôi thành người rất
thực tế trung thực tự tin miệt mài trong
công việc tận tụy và làm gương cho binh sĩ. Khi phát động phong trào vệ sinh
toàn khu gia binh, khai thông cống rãnh chính anh đã sắn quần lội xuống rãnh nước
bùn đen dùng cào vét rác làm cho viên cố vấn Mỹ cũng vội vã sắn quần xuống theo
trước những con mắt kinh ngạc của các phụ nữ đứng trước hiên nhà và hình như từ
hôm đó việc vứt rác bừa bãi vào rãnh thoát nước bên hông nhà không còn nữa.Cái
nguyên tắc của anh muốn người ta làm cái
gì thì chính anh làm trước, hơn thế nữa binh sĩ thường sợ hãi một đoạn kinh nào
thường bị bắn sẻ thì chính anh lại hay xuống các chiến đĩnh để cùng đi vơi họ.
Thời gian trôi thật nhanh tôi cũng miệt
mài với công việc tôi vẫn theo anh đi
nhiều nơi, học được nhiều thứ, có lần lái xe từ Bình Thuỷ về Đồng Tâm trời gần
tối qua ngã ba Cai lậy một quãng, xe bị bắn một quả B40 nhưng có lẽ tên bắn tia
vội vã, trái đạn chạm mặt đường sớm trước khi xe trờn tới nên anh ngồi phía trước
bị mảnh nhỏ xước qua gò má phải , chảy máu về đến Đồng Tâm, anh cho băng bó nhỏ và dặn tôi tối nay về Sài
gòn bà xã có hỏi cậu nói là cạo râu phạm phải nhé.Có tuần tôi về Sai gon một
mình ghé qua nhà anh ở Khu Đa kao để xem chị Vân vợ anh có gởi gì không, bao giơ
tôi cũng nhận có hai thứ : một là thuốc phong thấp vì anh có đôi bàn tay thật
to nhưng lúc nào cũng sũng mồ hôi nên khi bắt tay ai anh cũng xin lỗi lau vội
vào quần rồi mới bắt tay và món thứ hai là một tập những phong bì thư mà chị viết
cho anh mỗi ngày với lời dặn là nói vơi anh nhớ uống thuốc hàng ngày nhé ! Lúc
này anh trở nên bé bỏng trong sự săn sóc của chi Vân . Còn một chuyện nữa anh
nhờ tôi khi về Sai gon liên lạc với BTL/HQ, anh đưa cho tôi 10 ngàn đồng vừa
lãnh lương về gặp Trung Tá Phan đổng Hay phòng chính huấn khối CTCT/BTL nhờ
thuê thợ tráng xi măng trước sân và làm cho cái cổng ra vào của căn nhà trong cư
xá Cửu Long dẫy nhà gạch anh vừa được cấp phát với lời dặn là không được dùng
lính sửa chữa của ty công thự tiện ích Hải Quân. Trung Tá Hay cười với lời cằn
nhằn dễ thương " cái thằng dở hơi này " . Căn nhà này hình như anh chưa
dọn vào nhưng được một vị SQ HQ già , giải
ngũ lâu rồi thương anh xin hoán đổi mời anh ra ở căn nhà khang trang hơn tại
ngã tư Cường Để và Lê thánh Tôn, nơi gia đình anh cư ngụ sau này .
Thời gian trôi nhanh , Đại Tá Thông đổi
đi và anh Minh thăng cấp Đại Tá tư lệnh,
ngày kỷ niệm Hai Quân cũng gần tới anh gợi ý cho tôi phải có một cái gì
kỷ niêm cho đơn vị, tôi xin anh cho làm môt cuốn phim giới thiệu về lực lượng thủy bộ 211 lâu nay ít ai biết đến để
tham dư Ngày Hải Quan. Tôi về BTL/HQ Sài gòn xin 1 chuyên viên quay phim và
liên lạc đài truyền hình quân đội xin 2 chuyên viên, tất cả đều trôi chảy nhờ
anh Minh can thiệp. Chúng tôi 4 người lên đường đến tất cả địa danh sông Rạch vung hoạt động của lực lương :Cà mâu , Năm
căn , U minh ,quận Thới Bình, Sẻo rô, Sông cái lớn , Chèn chẹn .......cuốn phim
hoàn tất đúng ngày và đươc giới thiêu trên đài truyền hình Sai gòn ngay Hai
Quân tháng 9/1971
Rong ruổi theo anh đến thăm các đơn
vị Giang đoàn thường có toi và đai uý Hoàng cùng khoá sau buổi họp bao giờ đơn
vị địa phương cung mời ăn trưa nhưng bao giơ anh cũng từ chối chỉ xin một ấm nước
sôi và đai uý Hoang đã được chỉ thị trước mang theo lương khô cho phái đoàn BTL
đến họp dùng ,anh xoá bỏ nhiều cách sinh hoạt của các tư lệnh tiền nhiệm như nhà
bếp riêng cho tư lệnh mà dùng cơm chung với các sĩ quan tại câu lạc bộ sĩ quan
trong BTL ,câu lạc bộ này cũng được anh cho đổi tên từ ngày anh về đây là THUỶ
HỬ tên một ngọn đồi nơi tập trung các anh hùng Lương sơn bạc
Gần cuối năm 1971 tôi phải rời anh về
Sài gòn theo học khoá tham mưu cao cấp tổ chức tại TTHL/bổ túc đặt trong hải
quan công xưởng thơi gian ở vơi anh tôi học được nhiêu điều thật thú vị.
Thời gian sau đó tôi làm việc tại
Sài gòn vẫn theo anh qua tin tức LL211 rời về Bình Thuỷ tỉnh Cân Thơ rồi anh về
Cam Ranh làm tư lệnh HQ vùng 2 với cấp bậc Phó Đề Đốc, tôi đến thăm anh tại nhà
góc đường Lê thánh Tôn và Cường Để, gặp tôi
anh hỏi "cậu thấy ngạc nhiên không ?" Tôi trả lời anh không do dự "da thưa không ,
Đô Đốc phải được như vậy "
Niềm tin để mà sống:
30/4/1975 là một ngã rẽ tôi và anh ,
nhưng tin tức về anh vẫn theo chúng tôi qua cái gọi là trung tâm học tập cải tạo
do thân nhân rỉ tai mang vào trại. Chúng tôi những sĩ quan HQ trở thành mục
tiêu hỏi thăm của các bạn tù về anh như một cái phao để mà sống và hình như tất
cả đều tin là anh đang làm một cái gì đó ở bên ngoài kia chứ không thể an phận
kiếp lưu vong ! Quả thật khi tôi được thả về tháng 2 năm 1983 gần cuối năm thì
chinh tai tôi đã được nghe bản cương lãnh Mặt Trân Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam của chủ tịch
Hoàng cơ Minh đọc trên một tần số trong radio tại Sài Gòn bắt được . Cho đến một
ngay đài truyền hình loan tin ngày mai tại nhà hát thành phố toà án nhân dân sẽ
sử án một số tàn quân phản động Hoàng Cơ Minh, âm mưu xâm nhập biên giới phía
tây VN để phá hoại bị bắt tại Nam Lào.
Sáng sớm hôm sau tôi đạp xe ngang
qua nhà hát TP ( trụ sở QH cũ ) thấy một biểu ngữ đỏ chữ vàng ghi là Toà án
nhân dân TP xử án bọn phản động Hoàng cơ
Minh. Vào buổi chiều đài truyền hình TP cho phát lại buổi sử án cũng có luật sư
bào chữa tội nhân đâu 2 hay 3 người lính ( tôi không nhớ rõ lắm ) được cho là thuộc hạ của tướng Minh bị bắt. Mở đầu luật sư bào chữa nói như công
tố buộc hết tội này đến tội khác rồi kết luân đáng bị án tư hình và xin toà
khoan hồng, thật là buồn cười. Cũng buổi chiều hôm đó tờ báo Sài gòn giải phóng
có một bài phỏng vấn được đăng ở trang 2 giữa một Thiếu Tướng ngành CA với một
sĩ quan cấp Trung Uý QĐND, người cung cấp các hình ảnh về tổn thất của lực lượng Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh tại Nam Lào.
Đọc bài báo và nhiÌn hình anh tôi
xúc đông muốn khóc .
Ngày 22/1/1990 gia đinh tôi đến Mỹ theo diên HO đi khám bệnh gặp bác sĩ
Võ tư Nhượng khi biết tôi là SQ Hải Quân ông vồn vã và khẳng định là anh chưa
chết !?...
Quả thật anh chưa chết trong lòng những
người yêu mến anh, riêng với tôi anh vẫn là một người anh,một người thầy một cấp
chỉ huy mẫu mực trong sạch trung thực thương yêu thuộc cấp như anh em ruột thịt
vậy.
Bùi tiết Quý
Viết tại Nam
California/USA tháng 6 năm 2015 nhân kỷ niệm
sinh nhật ông
(20/6/1935 - 20/6/2015)